Người dịch: Whistle
Hồng Trạch vực nằm ở phía Đông.
Từ đây đi về phía Đông, trong phạm vi một trăm dặm, không có nhiều con đường an toàn.
Con đường có thể cho một đội ngũ mấy trăm người đi qua…
Càng ít hơn.
Một ngày sau.
Dãy núi bị cắt đứt.
Phía sau là những ngọn núi nhấp nhô, cây cối um tùm phủ lên núi non một màu xanh, mây mù bao phủ, khó có thể nhìn rõ.
Phía trước…
Địa hình đột nhiên hạ thấp, không phải hạ thấp từ từ.
Mà là trong nháy mắt, đột ngột hạ thấp gần một nghìn mét, đứng trên vách núi nhìn xuống, vách đá dựng đứng cao nghìn mét mọc đầy dây leo.
Bên dưới, vô số ngọn đồi nối liền với nhau.
Đó…
Chính là hoang mạc mênh mông nối liền với Vân Táng sâm lâm.
Chuyện này không phù hợp với lẽ thường.
Dãy núi nhấp nhô đột nhiên bị cắt đứt, mặt đất đột ngột hạ thấp một nghìn mét, giống như hai địa hình khác nhau bị ghép vào nhau.
Nhưng ở Khư Giới, tình huống này lại rất bình thường.
Biển cả có thể lơ lửng trên cao nguyên, biển lửa có thể ẩn náu trong nước, ngay cả những ngôi sao trên trời cũng có thể xuất hiện dưới lòng đất.
Khư Giới…
Mọi thứ đều có thể xảy ra.
Chu Giáp kiểm tra xung quanh, ở một khu vực bằng phẳng có dấu chân rất rõ ràng.
Dây leo trên vách núi cũng có dấu vết bị người ta kéo, dấu vết này kéo dài xuống bên dưới, cho đến tận mặt đất.
Chu Giáp sờ chất lỏng do dây leo tiết ra, mỉm cười.
Vẫn còn rất tươi.
Chứng tỏ đội ngũ kia vừa mới rời đi không lâu, rất có thể đang ở cách đây không xa.
Chu Giáp lùi lại hai bước, kéo sợi xích sau lưng.
“Loảng xoảng…”
Một thứ giống như dù lượn mở ra sau lưng Chu Giáp, sau khi chạy lấy đà, hắn lao thẳng xuống dưới.
“Vút!”
Gió thổi vào dù lượn, khiến cho động tác lao xuống của Chu Giáp đột nhiên dừng lại, giống như một con chim, lượn theo hướng gió.
Mây bị xé toạc, tạo thành từng làn khói.
“Vù…”
Gió tạt vào mặt, đất trời trong phạm vi ngàn dặm đều thu vào tầm mắt, một cảm giác sảng khoái dâng lên trong lòng Chu Giáp, khiến hắn không nhịn được phải hét lớn.
“Li!”
“Oa oa!”
Đủ loại tiếng kêu kỳ quái vang lên, như thể đang phụ họa cho Chu Giáp.
Chu Giáp tái mặt, không kịp hưởng thụ cảm giác kích thích khi ở trên cao, vội vàng kéo dây, tăng tốc lao xuống.
“Vút!”
“Vù vù…”
Đủ loại chim chóc từ trên vách núi lao xuống, tấn công dù lượn.
Trong này có không ít con dị thú hung dữ, còn có mấy con chim xác thối, kêu la thảm thiết, lao về phía Chu Giáp.
“Chết tiệt!”
Chu Giáp nheo mắt, cắn răng, lại lao xuống, dù lượn gần như biến thành một mũi tên, lao thẳng xuống mặt đất.
Cho đến khi còn cách mặt đất một trăm mét, Chu Giáp mới kéo mạnh dù lượn, cùng với tiếng rít của lớp vải bạt dày, lao vào bụi cỏ khô bên dưới.
“Rầm!”
Bụi bay mù mịt.
Một bóng người loạng choạng từ trong đó chạy ra, dưới sự tấn công của đám chim chóc, Chu Giáp chạy vào một bụi cây mới né tránh được.
…
Không lâu sau.
Một đội ngũ có đến mấy trăm người xuất hiện trong tầm mắt Chu Giáp.
“Tên? Tu vi?”
Paul, người có mái tóc vàng, mắt xanh, quan sát người đến, ánh mắt gã ta dừng lại trên bộ Thần Ngạc Giáp tuy dính đầy bụi bẩn, nhưng rõ ràng là không tầm thường.
“Chu Giáp.” Chu Giáp nói:
“Thất phẩm Hợp Lực.”
“Thất phẩm sao?” Paul khẽ động, y cảm nhận được một luồng khí thế mạnh mẽ từ trên người Chu Giáp, trên mặt liền lộ ra nụ cười:
“Hoan nghênh gia nhập đội ngũ của chúng tôi.”
“Theo quy định, lục phẩm trở xuống phải nộp một trăm Nguyên Thạch, nhưng bằng hữu là thất phẩm, đương nhiên không cần, mời đi theo ta.”
Từ đây đến Hồng Trạch vực, đường đi rất nguy hiểm.
Lục phẩm trở xuống, đối với bọn họ là gánh nặng, đương nhiên phải thu Nguyên Thạch, còn thất phẩm là người có thể giúp đỡ, mới được coi là đồng hành.
“Chúng tôi đến từ lãnh địa Nam tước Bain, thuộc gia tộc Warren.”
Paul vừa đi vừa nói:
“Gia tộc Warren đến từ đế quốc Elune, tổ tiên từng là Bá tước, tộc trưởng hiện tại của gia tộc, Stuart Warren, có tu vi cửu phẩm.”
“Becky phu nhân đi cùng chúng tôi cũng là cao thủ cửu phẩm, tinh thông đủ loại Nguyên Thuật.”
Paul đưa tay ra hiệu:
“Ngoài ra, còn có Long Trung Nhạc tiên sinh đến từ Hoắc gia bảo, cũng là cửu phẩm. Còn có La Bình, La đại hiệp của Thiết Nguyên phái, tuy rằng chỉ là bát phẩm, nhưng thực lực lại rất mạnh.”
“La Bình của Thiết Nguyên phái sao?” Chu Giáp dừng bước, mở mũ giáp ra:
“Đại sư huynh cũng ở trong đội ngũ này?”
“Sao vậy?” Paul sững sờ:
“Chu tiên sinh cũng là người của Thiết Nguyên phái sao?”
“Không hẳn, ta từng học công pháp với Hạ sư phụ mấy ngày.” Chu Giáp lắc đầu:
“Không biết đại sư huynh đang ở đâu?”
Có thể gặp được người quen ở nơi xa lạ này, Chu Giáp cũng cảm thấy may mắn, ít nhất trên đường đi, hắn sẽ không cô đơn.
“Đại sư huynh!”
“Chu Giáp?”
Nhìn thấy Chu Giáp, La Bình cũng ngạc nhiên:
“Sao ngươi… cũng muốn đến Hồng Trạch vực?”
“Ta không thể ở lại Hoắc gia bảo được nữa.” Chu Giáp thở dài:
“Đại sư huynh, tại sao huynh lại mạo hiểm đi xa như vậy?”
“Thiết Nguyên phái chúng ta có quan hệ rất tốt với Hoắc phủ, sau khi sư phụ gặp nạn, cuộc sống đã rất khó khăn, hơn nữa, trước kia, chúng ta còn đắc tội với Tiền gia.”
La Bình lắc đầu, không muốn nói nhiều, y chỉ vào thiếu nữ bên cạnh:
“Con gái ta, Tú Anh.”
“Mau, chào Chu thúc thúc đi con.”
“Chào Chu thúc thúc.”
Thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, đã dậy thì, toàn thân toát lên sức sống của tuổi trẻ, đôi mắt to tròn, linh hoạt, nhìn Chu Giáp từ trên xuống dưới.
Thúc thúc…
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Chu Giáp cười gượng:
“Xin chào, xin chào.”
“Bộ giáp trên người sư đệ là Thần Ngạc Giáp, đúng không?” La Bình tiến lại gần, đưa tay sờ hoa văn trên áo giáp, ánh mắt kinh ngạc:
“Đúng là Thần Ngạc Giáp!”
“Đúng vậy.” Chu Giáp gật đầu, suy nghĩ một chút, hắn nói tiếp:
“Ta có thể rời khỏi Hoắc gia bảo, một phần cũng là nhờ vào nó.”
“Ừm.” La Bình như nghĩ đến điều gì đó, cảm khái nói:
“Nếu như không có đủ thực lực, có một số thứ, cầm trong tay ngược lại là tai họa, nhưng mà có bảo giáp này, trên đường đi chúng ta sẽ an toàn hơn.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo